Nữ giám đốc mời gọi anh trợ lý xếp hình với cô ta “Con tiến về phía trước đi… nơi tập trung thật nhiều mảnh ghép đó…” Khánh Phương chợt nghe được giọng nói của cha nuôi. Nhưng nàng nhìn quanh lại không thấy ông ở nơi nào. Nàng còn muốn hỏi làm sao để tiến về phía trước thì đã thấy bản thân mình di chuyển. Hay nên nói là không gian xung quanh tiến lại hút bản thân nàng vào trong. Khánh Phương chỉ việc nhắm ý nghĩ của mình đến quầng sáng dày đặc nhất mà tiến tới. Càng đến gần nàng mới nhận ra nó được tạo ra bởi vạn vạn những mảnh ghép muôn hình